CÂY THÔNG CÔ ĐƠN
Trên đèo cao một mình cây đứng
Ngày nắng dầm đêm hứng sương sa
Người xe xuôi ngược lại qua
Mênh mang mây trắng bao la gió ngàn
Giữa rừng núi hàng hàng lớp lớp
Sườn chênh vênh nơm nớp nỗi lòng
Dăm ba lữ khách thong dong
Con đường vui thú lẩn trong ánh chiều
Cây vẫn đứng ngẫm điều thế thái
Bao năm dài khắc khoải nguồn cơn
Trăng treo đầu dốc chập chờn
Bâng khuâng ảo mộng dỗi hờn xa xăm
Từng đêm trắng âm thầm lá rụng
Thân khẳng khiu sức cũng nguội tàn
Người qua kẻ lại ngỡ ngàng
Thông kia chết với bẽ bàng niềm riêng
2/2025
Nguyễn Sinh k7 (858)
