Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

LỜI VỌNG ĐÊM ĐÔNG



LỜI VỌNG ĐÊM ĐÔNG

Đêm đông vẳng điệu ru con ngủ
Giữa đất trời ngập phủ mưa mây
Lời ru nhung nhớ đong đầy
Bờ môi ấm của bao ngày yêu đương

Hè phố đó chung đường ta bước
Giấc hoa niên mộng ước chưa thành
Qua rồi chiến cuộc phân tranh
Người ra đi giữa mưa giành sóng xô

Nơi đất khách hong khô nỗi nhớ
Dấn thân vào nhịp thở phong ba
Ngẩn ngơ nhìn phía trời xa
Làng quê mờ dưới bóng tà mây râm

Tình yêu đó âm thầm một thuở
Tuổi học trò bỡ ngỡ niềm thương
Me xanh soi bóng bên đường
Tóc ai theo gió chiều vương dạt dào

Vườn tao ngộ ngâu nào man mác
Bỗng chốc thành khúc hát phân ly
Thu tàn tiễn bước người đi
Trăm năm đâu đủ đền nghì trúc mai

Dòng thơ cũ đêm dài thao thức
Ánh đèn khuya rạo rực từng cơn
Gió như gom trọn dỗi hờn
Gội lên mi mắt chập chờn trang thư

Lời ru đến buồn như khẽ chạnh
Nhớ người xa, cám cảnh non ngàn
Mưa nguồn trên dặm quan san
Có giăng về đến phố tàn canh thâu

1/2018
Nguyễn Sinh k7 (51/301)

1 nhận xét:

  1. MỘT THOÁNG SÀI GÒN

    Gió mùa thu, như đang ru ta ngủ.
    Trời Sài Gòn, như đang phủ đầy mây.
    Giọt mưa ngâu, như đang ở đâu đây.
    Chờ gió tới, lay mây, mưa rơi xuống !

    Sài gòn ơi ! nay ta thầm vui sướng.
    Ta biết mi, từ lúc mới trưởng thành.
    Mãnh đất này, đầy vất vã tranh giành.
    Nay an hưởng, cuối cuộc đời Thanh Tịnh !

    Rồi mỗi chiều, ta với mình đi bộ.
    Phố đông người, khó kiếm chỗ cho ta.
    Khu giãi trí, là bãi đáp xa xa.
    Thật thư thái, khi chạy dài... chầm chậm !

    Ôi cuộc sống ! Sài gòn như tô đậm.
    Nét kiêu sa, hoang phí của đời thường.
    Quán rượu bia, cứ mọc lên đầy đường.
    Cho bao kẻ, đắm chìm trong hoan lạc !

    Ở nơi đây, lưu tồn bao tuyệt tác.
    Của cuộc đời, bao lối rẽ ngã đi.
    Chốn ăn chơi, chẳng thiếu một thứ gì.
    Miễn làm sao, người chi... “ĐÔ” thật đẹp !

    Ôi cuộc sống ! Sao không như mãnh ghép.
    Để cho đời, khăng khít với nhau hơn.
    Bù đắp nhau, trong những lúc cô đơn.
    Hay túng thiếu, những mãnh đời bất hạnh !

    Nhìn nhân thế, đôi lúc lòng hơi chạnh.
    Kẻ giàu sang, xài hoang phí vô vàn.
    Người nghèo hèn, sống cuộc đời cơ hàn.
    Ôi nhân thế ... Có_ muôn_ vàn_ nỗi khổ !


    28.08.2011
    Hoanghai

    Trả lờiXóa