CÔ LÁI ĐÒ
Lạc bước khi chiều rụng cuối sông
Bên thuyền cô lái tựa mênh mông
Xa xăm mắt biếc dường mong đợi
Chan chứa môi hồng lẽ hóng trông
Bởi chuyến đò qua, ngàn sóng dậy
Do lần người đến, ngọn đèn chong
Trăng non vàng vọt soi dòng vắng
Khiến khách lãng du trở nặng lòng
16/3/2018
Nguyễn Sinh k7 (117/313)
Lạc bước khi chiều rụng cuối sông
Bên thuyền cô lái tựa mênh mông
Xa xăm mắt biếc dường mong đợi
Chan chứa môi hồng lẽ hóng trông
Bởi chuyến đò qua, ngàn sóng dậy
Do lần người đến, ngọn đèn chong
Trăng non vàng vọt soi dòng vắng
Khiến khách lãng du trở nặng lòng
16/3/2018
Nguyễn Sinh k7 (117/313)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét