THOÁNG XƯA
Ngõ trước lâu rồi vắng em qua
Mồng tơi tím rụng khắp sân nhà
Mây trôi bảng lảng chiều nhung nhớ
Chợt thấy lòng buồn theo cánh hoa
Một sáng mùa xuân hồn ngẩn ngơ
Sau hàng hoa tím dáng ngây thơ
Sương mai khẽ đọng rưng màu mắt
Tóc xõa tròn vai luống đợi chờ
Dẫu chưa một lời nói với nhau
Em mải đi về chân bước mau
Câu thơ lơ lửng, lòng tôi vẫn
Tím nụ mồng tơi lắm thương sầu
Mây vẫn chiều hôm lặng lẽ trôi
Cô láng giềng xưa mãi xa xôi
Xuân đi, hạ đến, rồi thu cũ
Một tiếng không đành khỏi bờ môi
Bây giờ người vắng, giấc mơ tan
Còn lại bên hiên xác hoa tàn
Hương rũ đâu đây làn gió thoảng
Nghe hồn lịm dưới bóng chiều loang
23/5/2014
Nguyễn Sinh k7 (198/36)

Dư hương
Trả lờiXóaBên thềm năm ấy bóng xuân qua
Cánh xoan tim tím khắp sân nhà
Em nhặt hoa rơi mầu thương nhớ
Chưa biết gởi buồn theo xác hoa
Thuở ấy em còn lắm ngu ngơ
Chưa biết mơ gì với câu thơ
Ưa nhuộm mầu hoa trong ánh mắt
Đâu biết xuân qua chẳng đợi chờ
Từng mùa xuân tím đã theo nhau
Ngây thơ ngày ấy sớm qua mau
Thôi nhặt hoa xưa sao lòng vẫn
Ấp ủ tim đau chất ngất sầu
Theo bóng thời gian xuân mãi trôi
Còn đâu ngày tháng thuở xa xôi
Gom cánh hoa xưa hồn xuân cũ
Trong đáy tim buồn, nhạt mắt môi
Chút lạnh se lòng dấu sương tan
Man mác dư hương buổi xuân tàn
Bâng khuâng hồn gởi theo gió thoảng
Mây chiều lãng đãng giọt buồn loang...
Khánh Trân 05/2014