MÀU ÁO TRẮNG
Màu áo trắng một thời thương nhớ
Đông Giang nào gợi bóng hình xưa
Từng buổi chiều lấm tấm hạt thưa
Hay những sớm bừng cơn nắng hạ
Màu áo trắng thành thiên đường lạ
Vướng tà dương ngút tận Sơn Chà
Chỉ mang trùng tên giống loài hoa
Môi vẫn ngát nụ hồng duyên dáng
Màu áo trắng bao lần thấp thoáng
Ngàn thông xanh ánh mắt ban đầu
Lời thẹn thùng chẳng nói trọn câu
Vành nón lá nghiêng làn tóc sáng
Màu áo trắng theo vào năm tháng
Bao đổi thay dòng nước sông Hàn
Cũng một lần lỡ chuyến đò ngang
Đành thất thểu giữa phà đêm lạnh
27/2/2017
Nguyễn Sinh k7 (316/263)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét