Mây xám về ngang, nắng cúi đầu
Ráng hồng rụng vỡ khắp triền dâu
Đồng un cụm khói nhòa con nước
Gió trải màn sương lặng bóng cầu
Quên lửng ba năm tình phếch bạc
Nhớ hoài một thuở dáng non nâu
Bâng khuâng cảnh cũ chiều hư ảo
Mặc khách âm thầm dựng vó câu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét