BẾN HÀN ĐÒ QUÊN
Chiều thu nắng rụng lưng đồi
Bóng tà vươn sóng lạc trôi đầu ghềnh
Cửa sông con nước bồng bềnh
Dòng Hàn còn đó lênh đênh cánh bèo
Lặng thầm trên nhịp cầu treo
Chang chang kỷ niệm về neo bến gầy
Tiếng buồn xưa vọng đâu đây
Chòm thông bạc lá, tầng mây úa màu
Xa trông trắng ngọn lách lau
Tình thôi như đã ngàn sau không còn
Thề nguyền trả lại nước non
Một lần lang bạt héo hon dặm trường
Thân tằm mủi kiếp tơ vương
Bể dâu đôi ngả Sâm Thương đậm sầu
Đem thơ ghép mộng ban đầu
Chiêm bao chới với, vần câu chờn vờn
Biển sông sóng cuộn dỗi hờn
Tình yêu chẳng gắn chặt hơn hai dòng
Sương thu nhòe giọt lệ trong
Người xa có thấu chiều hong nỗi buồn
Đông gieo nước bạc đầu nguồn
Gió se sắt rũ cánh chuồn mỏng manh
Đò ngang gác mái thâu canh
Đã quên một thuở dòng xanh bến nào
10/2018
Nguyễn Sinh k7 (369/361)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét