TRỞ GÓT CHAO TÌNH
Bao mùa mấy nẻo quan san
Mười lăm năm lẻ dọc ngang bước đời
Ngày đi người chẳng một lời
Nắng vàng trên phố bời bời niềm đau
Tha phương trĩu nặng nỗi sầu
Khi làn sương ủ xám màu không gian
Non xa chôn giấc mộng vàng
Hồn treo lơ lửng giữa ngàn thông reo
Chiều nay lẳng lặng qua đèo
Nương theo cơn gió đông heo hút về
Đường dài chân bước lê thê
Chợt nghe thương nhớ lạnh tê tái trời
Người thành kỷ niệm mù khơi
Hữu duyên không phận phải rời xa ta
Ngậm ngùi ngắm hạt mưa sa
Nhấp ly rượu đắng cho qua cuộc tình
Mây mờ giấu ánh bình minh
Che luôn màu mắt lung linh sắc hồng
Nhớ chi cái chuyện bao đồng
Một mình cuối phố mãi bồng bềnh đi
1/2020
Nguyễn Sinh k7 (508/511)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét