MỸ KHÊ CHIỀU TRỞ GIÓ
Mây xuống thấp gió ru lời hoang dại
Mỹ Khê buồn vươn ngọn sóng mờ xa
Thấp thoáng qua màu áo tím hoa cà
Làm xao động hàng dương sầu lá rủ
Trên đồi cát anh như người mơ ngủ
Nén tâm tư ken chặt giấc mộng hồn
Mắt ai làm thấp thỏm cả hoàng hôn
Làn tóc mượt rối tung vùng kỷ niệm
Tình hoang sơ hơn một lần chết lịm
Bóng thùy dương còn in dấu bơ thờ
Gió giao mùa trằn trọc những vần thơ
Đem khắc khoải lẫn pha vào da diết
Đàn đâu đó gợi thêm niềm nuối tiếc
Mỹ Khê ơi, tình như đã muộn màng
Níu thời gian cho chất ngất bẽ bàng
Đành từ giã biển mùa xưa mộng mị
12/1917
Nguyễn Sinh K7 (12/292)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét