TIẾNG RAO ĐÊM
Âm vang tiếng cuốc gọi buồn
Giọng rao như thổi sầu tuôn ngập hồn
Não nùng vẳng giữa càn khôn
Nhói trong tâm khảm nỗi cồn cào đau
Kiếp người một cọng lách lau
Mưa dằn xuống đất gió chao lửng trời
Phải mang số mỏng phận vơi
Nửa đêm xuôi ngược buông lời rao ru
Tháng ngày, xuân hạ đến thu
Niềm riêng một cõi hoang vu bước về
Nghe lòng buốt giá hoan mê
Nghẹn ngào ôm ấp câu thề trăm năm
Mơ màng hình bóng xa xăm
Vùi thân cô quạnh đông nằm soi mưa
Giọng oanh thỏ thẻ năm xưa
Thành u uất tiếng rao thưa đêm buồn
4/2011
Nguyễn Sinh k7 (20/505)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét