Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

LỜI VỌNG ĐÊM ĐÔNG



LỜI VỌNG ĐÊM ĐÔNG

Đêm đông vẳng điệu ru con ngủ
Giữa đất trời ngập phủ mưa mây
Lời ru nhung nhớ đong đầy
Bờ môi ấm của bao ngày yêu đương

Hè phố đó chung đường ta bước
Giấc hoa niên mộng ước chưa thành
Qua rồi chiến cuộc phân tranh
Người ra đi giữa mưa giành sóng xô

Nơi đất khách hong khô nỗi nhớ
Dấn thân vào nhịp thở phong ba
Ngẩn ngơ nhìn phía trời xa
Làng quê mờ dưới bóng tà mây râm

Tình yêu đó âm thầm một thuở
Tuổi học trò bỡ ngỡ niềm thương
Me xanh soi bóng bên đường
Tóc ai theo gió chiều vương dạt dào

Vườn tao ngộ ngâu nào man mác
Bỗng chốc thành khúc hát phân ly
Thu tàn tiễn bước người đi
Trăm năm đâu đủ đền nghì trúc mai

Dòng thơ cũ đêm dài thao thức
Ánh đèn khuya rạo rực từng cơn
Gió như gom trọn dỗi hờn
Gội lên mi mắt chập chờn trang thư

Lời ru đến buồn như khẽ chạnh
Nhớ người xa, cám cảnh non ngàn
Mưa nguồn trên dặm quan san
Có giăng về đến phố tàn canh thâu

1/2018
Nguyễn Sinh k7 (51/301)

MỘNG LÒNG


MỘNG LÒNG

Người về giữa mộng xa khơi
Dang tay níu lại khoảng trời hoang sơ
Bỗng rơi xuống, giọt ngây thơ
Bừng lên biêng biếc giấc mơ thành lời

Bởi rằng cái giậu mồng tơi
Cho ai cất dấu một thời vàng son
Tháng năm trôi mãi không còn
Mầm xa trỗi đọt tơ non cuối trời

Mộng vào từng chiếc lá rơi
Xua hoang vắng để bớt đời cô liêu
Ghém lòng trong ngọn gió chiều
Gửi theo một thuở yêu kiều xa xưa

Bước về theo hạt nắng thưa
Nếm bao nhung nhớ cho vừa giấc mơ
Sông xa khuất nẻo mong chờ
Cho buồm ai đặng bến bờ tươi xanh

1/10/2011
Nguyễn Sinh k7 (50/275)