Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

NGƯỜI DƯNG


NGƯỜI DƯNG

Người dưng thì mặc người dưng
Dẫu cho xuống biển lên rừng có nhau
Cau trầu hàng họ gì đâu
Mà sao cũng quấn thương đau một đời

12/2014
Nguyễn Sinh k7 (220/210)

NỤ DUYÊN


NỤ DUYÊN

Mẹ cho hai lúm đồng tiền
Gặp anh em gắn nụ duyên đôi bờ
Đồng nào gắm gửi ước mơ
Đồng nào em giữ để chờ đợi nhau

Mùa đầu cho chí mùa sau
Anh qua mấy bận sông sâu núi dài
Tìm em ngọn mạ tẻ hai
Đồng đông giờ đã lúa rài đung đưa

Lạnh về rơm rớm hạt mưa
Em đi chẳng nhớ đường thưa lối gầy
Bao giờ gặp lại nhau đây
Cho tươi màu nắng, cho đầy sắc hoa

Cho em nói tiếng thật thà
Cho tình yêu gắn mặn mà đôi môi
Nụ xuân hàm tiếu trên đồi
Nụ duyên em nở bồi hồi trong anh

22/12/2014
Nguyễn Sinh k7 (219/31)


ĐÔNG MUỘN


ĐÔNG MUỘN

Dẫu có chậm nhưng rồi đông cũng tới
Mưa đầy trời, gió lạnh thổi từng cơn
Kéo tấm chăn ru giấc ngủ chập chờn
Ghém nhung nhớ cho hồn vơi mộng mị

Đêm buốt giá hoang mơ tình tri kỷ
Ngọn đèn hao không soi thấu hình hài
Thu chớm vàng bỗng vụt nét pha phai
Xuân chưa hé mà nụ say choáng chếnh

Dẫu có muộn nhưng rồi em cũng đến
Vắt sầu tương lên ngọn sóng bạc đầu
Biển gầm gào xao xuyến hạt mưa sâu
Mây rũ xuống cho vòng tay vụng khép

Chút hơi ấm bàng hoàng chưa kịp nép
Bỗng xa xôi như một áng sương chiều
Lá ven đường thấm đẫm những lời yêu
Nương hoang vắng vun sầu bên cổ mộ

13/12/2014
Nguyễn Sinh k7 (218/17)