MƯA TRỜI
1
Vón lên từ biển mù khơi
Hạt giăng tháp cổ, hạt rơi phố chiều
Vấn vương đôi lứa đang yêu
Bận lòng lữ khách cô liêu bước dừng
Mưa trời thấm áo người dưng
Kẻ phương xa bỗng ngập ngừng lối xưa
Cuối đường ngõ vắng rào thưa
Hàng cây thiếu lá đong đưa giọt sầu
2
Năm xưa em mặc áo màu
Chiều thu ra đứng chân cầu hóng mây
Tóc vờn theo gió nhẹ bay
Trời ngâu lất phất tán cây ngô đồng
Năm nay em đã theo chồng
Trơ vơ ghế đá, mênh mông giáo đường
Mịt mùng hạt nhớ hạt thương
Sang sông một kiếp, ly hương nửa đời
3
Dang tay hứng sợi tơ trời
Chợt nghe xa vắng nặng rơi cõi lòng
10/2014
Nguyễn Sinh k7 (211/51)