Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

VẮNG EM



VẮNG EM

Vắng em rồi nắng vàng phai màu lá
Ngọn gió chiều tha thẩn dốc sơn khê
Yêu thương quá một thời xa xăm quá
Chỉ mình tôi thầm lặng bước chân về

Vắng em rồi sương mờ giăng kín lối
Hoa mua buồn giăng sắc tím nơi nơi
Đôi cánh nhạn xoãi theo làn mây rối
Bỏ bên sông triền cát trắng cuộc đời

Vắng em rồi đường xưa đâu còn nữa
Bụi phong trần ủ kín dấu chân hoang
Khơi kỷ niệm tháng hè tuôn bão lửa
Cho thiết tha lồng lộng giữa điêu tàn

Vắng em rồi tiếng thơ chùng da diết
Chiêm bao nào soi sáng dáng xa xôi
Màn đông muộn bơ vơ mùa nuối tiếc
Chợt lắt lay hạt thương nhớ lưng đồi

11/2017
Nguyễn Sinh k7 (62/289)

VẮNG EM RỒI



VẮNG EM RỒI

Vắng em rồi đông về thêm vội vã
Mưa bên đường vẫn sót ngọn heo may
Buổi chia ly không một lời từ giã
Lá vàng rơi bàng bạc nét thu gầy

Vắng em rồi gió chiều thôi da diết
Công viên buồn ghế đá cũng trơ vơ
Giữa hoang lạnh lối tình về tha thiết
Đếm thời gian che lấp nỗi mong chờ

Vắng em rồi chuông chiều đưa niềm nhớ
Sân giáo đường trống lạnh tháng ngày qua
Tiếng kinh cầu phập phồng theo nhịp thở
Ngước nhìn lên hình Chúa bỗng nhạt nhòa

2/12/2011
Nguyễn Sinh k7 (61/278)