LỤC BÁT ĐẦU ĐÔNG
Bao ngày lạc bước nẻo hoang
Câu thơ viết dở chẳng màng viết thêm
Cuối mùa bão rớt từng đêm
Bấy thương sợi nắng mỏng mềm chốn xa
Quê hương đâu cũng là nhà
Phiêu du mấy độ, phong ba đã từng
Chiều nay trời bỗng rưng rưng
Qua sông chợt nhớ người dưng áo màu
Mơ màng yên ngựa vó câu
Mây Hàn giang rũ trắng sầu chinh phu
Tóc dài chưa xõa gió thu
Đã thành vương vấn mịt mù mưa đông
Một tay ôm giấc phiêu bồng
Vần thơ rụng vỡ bên sông bão bùng
Nước lên cho sóng chập chùng
Đò ngang gió dội mông lung bến bờ
10/2013
Nguyễn Sinh k7 (156/29)